Tuesday, October 25, 2016

Chap1:[ Hoa Cỏ Lau ] Đốm lửa trong đêm đông "Thôi mẹ mi ạ, con gái cũng được miễn là con nó còn sống là vui rồi"

Hoa Cỏ Lau!

Ngày hôm đó là một ngày đông mưa thâm gió bắc, trời rét cong cớn, Hễ ai có việc quan trọng thì mới ra ngoài không thì tất cả mọi người đều ở trong nhà để giữ ấm cho cơ thể, tránh để bị lạnh cóng mà bênh. Rét đến cắt da cắt thịt mà ngoài trời lại còn mưa.
Căn nhà hai gian nhỏ được xây ở góc vưởn mảnh đất mà tổ tiên để lại cho, à không cũng không phải là như vậy, cõ lẽ tôi cũng nên giới thiệu qua về gia đình mình một chút:
  Có một căn nhà 7 - 8  gian rộng được xây ở giữa vườn mảnh đất tổ tiên, đó là căn nhà rất đầm ấm chứa đựng bao kỷ niệm ấu thơ của cả anh em bố tôi, nhưng đáng tiếc rằng khi lớn lên mỗi người mỗi tính. Bố tôi, người mà ai cũng biết ngu nhất nhà và đần nhất nhà,  (tôi chỉ nói theo cái cách mà người ta nghĩ về bố tôi như vậy) học mãi mà lớn chỏng chơ lên bạn bè lên lớp 6 còn bố vẫn trốn học đi chơi mò cua bắt ốc, để rồi mù chữ. Không những là người ít học mà bố tôi còn dễ để cho người khác sai khiến và bắt nạt, đặc biệt là anh em nhà, riêng mẹ tôi nói thì không bao giờ nghe theo.
Chính vì vậy, mà khi lấy mẹ tôi về cả nhà chia ra cho bố tôi vốn để lập gia đình riêng chỉ là một góc vườn xây chỉ đủ để xây được một căn nhà hai gian mà không có cổng ra vào, chỉ là 2 thúng lúa cho cả nhà ăn cả năm, chỉ là một con gà mái già không còn thể đẻ trứng và thậm chí sau này chỉ là con gà mái già không đẻ được trứng cũng không còn, chỉ vì ở nhà nó vào canh bếp nhà Chú, chú bắt được đốt cháy luôn 2 chân nó cho hết canh.
Đã vậy, tôi nghe mẹ tôi kể lại rằng bố tôi là con trai thứ 4 trong gia đình sau bố còn 1 chú út, cái thời điểm mà bố tôi lấy mẹ về nhà còn 2 người chưa lập gia đình. Mẹ về sau cưới, tiền mừng đám cưới được báo là bị mất vậy là mới chân ướt chân giáo bước về nhà chồng vui mừng hạnh phúc đâu chưa thấy đã hay tin mình mang một đống nợ anh em, đó là tiền mừng - cầm trên tay chỉ là tờ giấy ghi lại danh sách những người đã tới dự đám cưới và mừng cho hạnh phúc của mẹ và bố, còn tiền tiền mất rồi, đó là lời nói buông trắng ởn của O tôi. Vậy đấy, hạnh phúc ở đâu chưa thấy đã thấy danh sách tiền mừng của anh em. 
Cuộc sống càng khó khăn và ngặt nghèo hơn khi mà ở chung với anh em, có bao nhiêu tiền mẹ để dành được thời còn ở nhà bà ngoại chưa đi lấy chồng thì mẹ cứ lấy ra hàng ngày đi mua thức ăn về nấu cho cả nhà ăn, mẹ thiết nghĩ anh em trong nhà mẹ hôm nay tiêu hết thì ngày mai sẽ có Chú - O lo cùng nữa mà. Tiền để vào 4 - 5 cái miệng rỗng, cứ thế đến hết tiền. Chú  - O gọi bố mẹ tôi ra và chia tài sản, Ông mất đi chẳng để lại được của cải gì gọi là có cho các con, chỉ có căn nhà to cả đời Ông vất vả xây nên, và mảnh vườn to tất cả là của gia đình. Căn nhà to sẽ như nào, sẽ không còn là căn nhà to mà hạnh phúc nữa. Nó bắt đầu là căn nhà lạnh lẽo và đầy thù hận từ sau cái ngày hôm đó.
Ngày mà O - Chú chia tài sản ( một mảnh đất ở xó vườn đủ xây căn nhà 2 gian không có lối ra vào, một con gà già và 2 thúng lúa cho cả nhà ăn cả năm lúc đó mẹ đã mang thai chị - có bầu chị tôi).
Vậy là hết tình hết nghĩa anh em, tiền hết lại chia ra ở riêng. Xây nhà thêm phần nghèo khó, ấy vậy mà bố tôi chấp nhận chẳng hé môi nửa lời nói lại được ai, trong khi đó bố tôi là người anh nhiều tuổi nhất còn lại trong căn nhà đó, và bố tôi cũng là người đứng tên căn nhà mà ông bà để lại vậy mà, nhà đất mang tên của mình mà mình thì không được ở. Vậy đó, khó khăn chồng chất khó khăn, cuộc sống hồi mới cưới về của mẹ tôi là vậy đó.
Hoa cỏ lau!!!
Trong đêm đông giá rét,12 giờ đêm mẹ mới đau đẻ, mẹ lên ngoại đi đẻ tôi vì mẹ biết lần này mẹ mang thai con to, cũng sợ nên mẹ chủ động cứu mình trước. Trước khi sinh tôi, lúc mà mẹ đang mang bầu cái thai mà cả bố và mẹ đều mong mỏi sau khi sinh ra sẽ là con Trai. Ngày đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển để có siêu âm chỉ 3 tháng sau khi mang thai là biết trai hay gái, phải cho tới tận lúc sinh thì mới biết được.  Sớm không đẻ đau đẻ lúc 12 giờ đêm đèn điện ngày đó cũng chưa có, mẹ tôi đòi ra viện đẻ nhưng đằng ngoại Bác L và mấy bác nữa khuyên bà ngoại là chỉ cho đi đẻ trạm xá thôi, không cho đi viện, vì lo tiền viện phí. Mẹ được đưa ra trạm xá, cằn quái la hét, lucs đó bố tôi vẫn đang ở nhà, nhà tôi cách nhà ngoại 2 cây rưỡi, bố tôi không ở bên cạnh mẹ tôi lúc mẹ sắp sinh này cũng vì nghe lời các bác bên nội nói "nó đẻ đâu mà đẻ, vác cái bụng lên đó mà nằm cho tốn tiền, ăn không của đâu mà lắm thế". Bố lên gặp mẹ lúc chiều trước tối hôm đó, chỉ để nhắc lại những câu đau lòng và chua xót đó cho mẹ nghe, ý bác nói vậy chắc có lẽ còn muốn mẹ bị ăn đánh từ bố nữa kia, vì mỗi lần bố nói mẹ thường phản bác lại mà, dĩ nhiên là sẽ ăn no đòn rồi. Nhưng lần này mẹ sắp sinh và mẹ cần nhịn, mẹ hi sinh vì con cái đã.
Vẹ lên bàn đẻ, bố được các bác xuống nhà gọi lên, bố lên đến nơi mà mẹ vẫn đang quằn quại chưa sinh được.
Rét căm căm lại chuyển 1 - 2h sáng thì cái lạnh nó mới ngấm vào da thịt đến tím tái.
Mẹ cố rặn sức cùng lực kiệt cố hết sức lấy hơi lần cuối cố mà rặn cho bằng ra, vì bác sĩ bảo cố lên lâu lắm rồi không cố là nó ngạt chết, mẹ tôi cố gắng . Còn bố bố lên đứng ngoài cửa số và được đoạn hội thoại giữa mẹ với người đỡ đẻ cho mẹ mà hiểu được vợ và con đang nguy kịch thế nào. Cứ mỗi lần gặp chuyện gì khó khăn chắc chở bố lại đơ ra như người mất hồn vậy đấy, cứ thất thần đứng ngoài cửa sổ nhìn vào vậy thôi.
"Ra rồi!" tiếng người đở đẻ vui mừng, nhưng chỉ là ra rồi mà thôi. Không có tiếng khóc, con bé ngạt rồi.
Người ta xoa xoa gấp gấp, may mà sau 5 phút thì tôi đã cất tiếng khóc chậm hơn so với những đứa bé khác sau 5 phút ngạt, từ cỏi chết trở về.
Bố lúc này đứng ngoài mới chạy vào đứng bên mẹ mà hạnh phúc rưng nước mắt. Từ lúc lấy nhau về, lần này mẹ mới được nghe một câu gọi là an ủi có tâm của bố.
"Thôi mẹ mi ạ, con gái cũng được miễn là con nó còn sống là vui rồi"


Cả đêm đó bố ở lại trạm xá cùng mẹ và đốt lửa cho mẹ con cả đêm. Còn lời ân hận mà sau này lớn lên tôi đã được nhận từ bác L, "May mà hôm đó mi còn sống không thì tau ân hận cả đời, tau có tội với mẹ mi, mi mà có răng hôm đó, chắc tau chết với mẹ mi, vì mẹ mi đòi đi viện mà tau không cho đi cứ bắt đẻ trạm xá", bác nói trong một  ngày mùng 2 tết năm nhất đại học, sau khi đi học về ăn tết ở quê với gia đình, tôi đã lên nhà bác chơi, ôn lại kỉ niệm xưa của những ngày đắng cay chua xót ấy mà.
Tuy mọi người vui vì tôi còn sống, nhưng bản thân tôi cũng cảm thấy có lỗi với bố mẹ 23 năm qua, 23 năm tôi lớn lên từ khi sinh ra. "MONG" cái tên yêu thương mà chỉ có họ hàng biết, bố mẹ biết lâu nay mỗi khi về quê vẫn gọi tôi bằng cái tên này. Mong đẻ con trai nhưng không được nên đặt tôi luôn là mong  :-) . Vậy đấy nhưng chính nguồn gốc của cái tên lại khiến tôi có 1 gánh nặng chưa bao giờ trả hết. Tôi nợ bố mẹ ? tôi phải trả giá cho sự có mặt của mình chứ? 

0 comments:

Post a Comment