Người dễ cười cũng là người dễ khóc

Còn khi tan nát nhất họ sẽ im lặng

Sống là phải mạnh mẽ vươn lên

Cho dù bị tổn thương cũng không cho phép mình gục ngã

Lạc đường không đáng sợ

Đáng sợ nhất là bạn không biết mình muốn đi đâu, một khi bạn đã quyết tâm đi tới cùng thì hướng nào rồi cũng sẽ tới đích.

Showing posts with label hoa cỏ lau. Show all posts
Showing posts with label hoa cỏ lau. Show all posts

Tuesday, February 6, 2018

Bình tĩnh sống dù đời có ra sao

Bình tĩnh sống.
T chỉ cố gắng bước đi làm sao cho bớt đau thương nhất mà thôi.
Bình tĩnh lại xem mình muốn gì? mục tiêu của cá nhân mình là cái gì thay vì mình phải cố gắng để chạy đua theo họ.

Bình tĩnh sống không có nghĩa là sống chậm cũng không có nghĩa là sống không hết mình, bình tĩnh sống cũng khác với sống bình tĩnh. Nếu sống bình tĩnh là một thái độ mà ở đó người ta sống và biết kiên định với những giá trị mình chọn, biết hoài nghi với những thứ mà mình tin tưởng. Sống mà như vậy con đường mình đi sẽ càng ngày càng sáng và chúng ta sẽ hạnh phúc hơn với cuộc sống mà mình lựa chọn.
_ WeChoice Awards 2017_
"Không quan trọng việc bạn đi chậm thế nào, miễn đừng bao giờ dừng lại"
_Khổng tử_
Ai cũng chỉ có một lần để sống. Hãy sống để sao không phải hối hận với những năm tháng mà chúng ta đã được sống.
Bloghoacolau.blogspot.com

Friday, July 21, 2017

Vì sao con gái cần phải cố gắng kiếm tiền?

Không muốn vì tiền mà bên ai đó, càng không muốn rời xa ai đó vì tiền.

"Em muốn cố gắng kiếm tiền, không phải vì em yêu tiền, mà là vì đời này em không muốn vì tiền mà ở bên một ai đó và cũng không muốn vì tiền mà rời xa một ai đó.

Nếu hỏi tình yêu và bánh mì em chọn cái nào, em sẽ nói chỉ cần anh cho em tình yêu thôi, còn bánh mì thì cứ để em tự mình mua"

Tôi cũng có thể giang rộng hai tay, thản nhiên mà ôm lấy người ấy.

Tôi sẽ luôn cố gắng hết mình, nỗ lực làm việc, để có một ngày, khi được đứng bên cạnh người tôi yêu, dù người ấy giàu sang phú quý hay chỉ có hai bàn tay trắng, tôi cũng có thể giang rộng hai tay, thản nhiên mà ôm lấy người ấy. 

Người ấy giàu, tôi không mang tiếng trèo cao, người ấy nghèo, hai chúng tôi cũng không phải chán nản. Đây chính là ý nghĩa cho sự cố gắng của người phụ nữ. Không có mệnh công chúa, vậy phải có một trái tim nữ hoàng, dùng thái độ tích cực, sống một cuộc đời hoàn mỹ.

Bloghoacolau.blogspot.com

Tuesday, October 25, 2016

Chap1:[ Hoa Cỏ Lau ] Đốm lửa trong đêm đông "Thôi mẹ mi ạ, con gái cũng được miễn là con nó còn sống là vui rồi"

Hoa Cỏ Lau!
Ngày hôm đó là một ngày đông mưa thâm gió bắc, trời rét cong cớn, Hễ ai có việc quan trọng thì mới ra ngoài không thì tất cả mọi người đều ở trong nhà để giữ ấm cho cơ thể, tránh để bị lạnh cóng mà bênh. Rét đến cắt da cắt thịt mà ngoài trời lại còn mưa.
Căn nhà hai gian nhỏ được xây ở góc vưởn mảnh đất mà tổ tiên để lại cho, à không cũng không phải là như vậy, cõ lẽ tôi cũng nên giới thiệu qua về gia đình mình một chút:
  Có một căn nhà 7 - 8  gian rộng được xây ở giữa vườn mảnh đất tổ tiên, đó là căn nhà rất đầm ấm chứa đựng bao kỷ niệm ấu thơ của cả anh em bố tôi, nhưng đáng tiếc rằng khi lớn lên mỗi người mỗi tính. Bố tôi, người mà ai cũng biết ngu nhất nhà và đần nhất nhà,  (tôi chỉ nói theo cái cách mà người ta nghĩ về bố tôi như vậy) học mãi mà lớn chỏng chơ lên bạn bè lên lớp 6 còn bố vẫn trốn học đi chơi mò cua bắt ốc, để rồi mù chữ. Không những là người ít học mà bố tôi còn dễ để cho người khác sai khiến và bắt nạt, đặc biệt là anh em nhà, riêng mẹ tôi nói thì không bao giờ nghe theo.
Chính vì vậy, mà khi lấy mẹ tôi về cả nhà chia ra cho bố tôi vốn để lập gia đình riêng chỉ là một góc vườn xây chỉ đủ để xây được một căn nhà hai gian mà không có cổng ra vào, chỉ là 2 thúng lúa cho cả nhà ăn cả năm, chỉ là một con gà mái già không còn thể đẻ trứng và thậm chí sau này chỉ là con gà mái già không đẻ được trứng cũng không còn, chỉ vì ở nhà nó vào canh bếp nhà Chú, chú bắt được đốt cháy luôn 2 chân nó cho hết canh.
Đã vậy, tôi nghe mẹ tôi kể lại rằng bố tôi là con trai thứ 4 trong gia đình sau bố còn 1 chú út, cái thời điểm mà bố tôi lấy mẹ về nhà còn 2 người chưa lập gia đình. Mẹ về sau cưới, tiền mừng đám cưới được báo là bị mất vậy là mới chân ướt chân giáo bước về nhà chồng vui mừng hạnh phúc đâu chưa thấy đã hay tin mình mang một đống nợ anh em, đó là tiền mừng - cầm trên tay chỉ là tờ giấy ghi lại danh sách những người đã tới dự đám cưới và mừng cho hạnh phúc của mẹ và bố, còn tiền tiền mất rồi, đó là lời nói buông trắng ởn của O tôi. Vậy đấy, hạnh phúc ở đâu chưa thấy đã thấy danh sách tiền mừng của anh em. 
Cuộc sống càng khó khăn và ngặt nghèo hơn khi mà ở chung với anh em, có bao nhiêu tiền mẹ để dành được thời còn ở nhà bà ngoại chưa đi lấy chồng thì mẹ cứ lấy ra hàng ngày đi mua thức ăn về nấu cho cả nhà ăn, mẹ thiết nghĩ anh em trong nhà mẹ hôm nay tiêu hết thì ngày mai sẽ có Chú - O lo cùng nữa mà. Tiền để vào 4 - 5 cái miệng rỗng, cứ thế đến hết tiền. Chú  - O gọi bố mẹ tôi ra và chia tài sản, Ông mất đi chẳng để lại được của cải gì gọi là có cho các con, chỉ có căn nhà to cả đời Ông vất vả xây nên, và mảnh vườn to tất cả là của gia đình. Căn nhà to sẽ như nào, sẽ không còn là căn nhà to mà hạnh phúc nữa. Nó bắt đầu là căn nhà lạnh lẽo và đầy thù hận từ sau cái ngày hôm đó.
Ngày mà O - Chú chia tài sản ( một mảnh đất ở xó vườn đủ xây căn nhà 2 gian không có lối ra vào, một con gà già và 2 thúng lúa cho cả nhà ăn cả năm lúc đó mẹ đã mang thai chị - có bầu chị tôi).
Vậy là hết tình hết nghĩa anh em, tiền hết lại chia ra ở riêng. Xây nhà thêm phần nghèo khó, ấy vậy mà bố tôi chấp nhận chẳng hé môi nửa lời nói lại được ai, trong khi đó bố tôi là người anh nhiều tuổi nhất còn lại trong căn nhà đó, và bố tôi cũng là người đứng tên căn nhà mà ông bà để lại vậy mà, nhà đất mang tên của mình mà mình thì không được ở. Vậy đó, khó khăn chồng chất khó khăn, cuộc sống hồi mới cưới về của mẹ tôi là vậy đó.
Hoa cỏ lau!!!
Trong đêm đông giá rét,12 giờ đêm mẹ mới đau đẻ, mẹ lên ngoại đi đẻ tôi vì mẹ biết lần này mẹ mang thai con to, cũng sợ nên mẹ chủ động cứu mình trước. Trước khi sinh tôi, lúc mà mẹ đang mang bầu cái thai mà cả bố và mẹ đều mong mỏi sau khi sinh ra sẽ là con Trai. Ngày đó khoa học kỹ thuật chưa phát triển để có siêu âm chỉ 3 tháng sau khi mang thai là biết trai hay gái, phải cho tới tận lúc sinh thì mới biết được.  Sớm không đẻ đau đẻ lúc 12 giờ đêm đèn điện ngày đó cũng chưa có, mẹ tôi đòi ra viện đẻ nhưng đằng ngoại Bác L và mấy bác nữa khuyên bà ngoại là chỉ cho đi đẻ trạm xá thôi, không cho đi viện, vì lo tiền viện phí. Mẹ được đưa ra trạm xá, cằn quái la hét, lucs đó bố tôi vẫn đang ở nhà, nhà tôi cách nhà ngoại 2 cây rưỡi, bố tôi không ở bên cạnh mẹ tôi lúc mẹ sắp sinh này cũng vì nghe lời các bác bên nội nói "nó đẻ đâu mà đẻ, vác cái bụng lên đó mà nằm cho tốn tiền, ăn không của đâu mà lắm thế". Bố lên gặp mẹ lúc chiều trước tối hôm đó, chỉ để nhắc lại những câu đau lòng và chua xót đó cho mẹ nghe, ý bác nói vậy chắc có lẽ còn muốn mẹ bị ăn đánh từ bố nữa kia, vì mỗi lần bố nói mẹ thường phản bác lại mà, dĩ nhiên là sẽ ăn no đòn rồi. Nhưng lần này mẹ sắp sinh và mẹ cần nhịn, mẹ hi sinh vì con cái đã.
Vẹ lên bàn đẻ, bố được các bác xuống nhà gọi lên, bố lên đến nơi mà mẹ vẫn đang quằn quại chưa sinh được.
Rét căm căm lại chuyển 1 - 2h sáng thì cái lạnh nó mới ngấm vào da thịt đến tím tái.
Mẹ cố rặn sức cùng lực kiệt cố hết sức lấy hơi lần cuối cố mà rặn cho bằng ra, vì bác sĩ bảo cố lên lâu lắm rồi không cố là nó ngạt chết, mẹ tôi cố gắng . Còn bố bố lên đứng ngoài cửa số và được đoạn hội thoại giữa mẹ với người đỡ đẻ cho mẹ mà hiểu được vợ và con đang nguy kịch thế nào. Cứ mỗi lần gặp chuyện gì khó khăn chắc chở bố lại đơ ra như người mất hồn vậy đấy, cứ thất thần đứng ngoài cửa sổ nhìn vào vậy thôi.
"Ra rồi!" tiếng người đở đẻ vui mừng, nhưng chỉ là ra rồi mà thôi. Không có tiếng khóc, con bé ngạt rồi.
Người ta xoa xoa gấp gấp, may mà sau 5 phút thì tôi đã cất tiếng khóc chậm hơn so với những đứa bé khác sau 5 phút ngạt, từ cỏi chết trở về.
Bố lúc này đứng ngoài mới chạy vào đứng bên mẹ mà hạnh phúc rưng nước mắt. Từ lúc lấy nhau về, lần này mẹ mới được nghe một câu gọi là an ủi có tâm của bố.
"Thôi mẹ mi ạ, con gái cũng được miễn là con nó còn sống là vui rồi"


Cả đêm đó bố ở lại trạm xá cùng mẹ và đốt lửa cho mẹ con cả đêm. Còn lời ân hận mà sau này lớn lên tôi đã được nhận từ bác L, "May mà hôm đó mi còn sống không thì tau ân hận cả đời, tau có tội với mẹ mi, mi mà có răng hôm đó, chắc tau chết với mẹ mi, vì mẹ mi đòi đi viện mà tau không cho đi cứ bắt đẻ trạm xá", bác nói trong một  ngày mùng 2 tết năm nhất đại học, sau khi đi học về ăn tết ở quê với gia đình, tôi đã lên nhà bác chơi, ôn lại kỉ niệm xưa của những ngày đắng cay chua xót ấy mà.
Tuy mọi người vui vì tôi còn sống, nhưng bản thân tôi cũng cảm thấy có lỗi với bố mẹ 23 năm qua, 23 năm tôi lớn lên từ khi sinh ra. "MONG" cái tên yêu thương mà chỉ có họ hàng biết, bố mẹ biết lâu nay mỗi khi về quê vẫn gọi tôi bằng cái tên này. Mong đẻ con trai nhưng không được nên đặt tôi luôn là mong  :-) . Vậy đấy nhưng chính nguồn gốc của cái tên lại khiến tôi có 1 gánh nặng chưa bao giờ trả hết. Tôi nợ bố mẹ ? tôi phải trả giá cho sự có mặt của mình chứ? 

Thursday, October 20, 2016

Ghép lại những mãnh vỡ đã qua.

Ghép lại những mãnh vỡ đã qua.
Ly Cà phê đá khiến nó mất giấc ngủ trưa.
Nó nằm nhắm mắt và không ngủ được, nó nằm như vậy và bắt đầu với đầu óc tưởng tượng về những gì nó đang làm và định làm. Cái nó đang làm là cái gì đó thoạt mơ thoạt đau và nó hồi nhớ lại Những MÃNH VỞ ĐÃ QUA.
Nơi đó căn là một căn nhà 2 gian với lớp mái ngói cũ xỉn màu và lỡ tở (ngói được mua chịu-nợ lại của kho muối hợp tác ngày xưa vì quan trọng rẻ + được mua chịu - nợ).
Một tuần qua là những ngày chiến tranh lạnh xảy ra giữa bố và mẹ, trong căn nhà đã cũ lại thêm buồn và rầu rỉ hơn.
- Rẹp đi kệ mẹ nó với tau, từ nay chở đi tau đéo cầu nhờ đứa nào quan tâm đến tau. Mỗi đứa một niêu ăn riêng ra.
- Tiền tau đi làm lâu này được mô đưa cho tau, tiền của tau tau cầm.
-- hết rồi.
- tiêu đéo gì mà hết
Và rồi là lại đến cái tiết mục kể lễ chi tiêu, rồi là tiền tau mô, đi đâu hết
-- Đủ rồi con nghe đủ rồi lúc nào cũng vậy, ngày nào cũng cãi nhau không yên được một ngày à, ngày nào cũng ăn cơm trong nước mắt, im đi.
Lại nước mắt lúc nào cũng vậy cứ tới bữa ăn là phải khóc rồi mới được ăn cơm, có những hôm bỏ cơm và lên giường khóc nhịn ăn luôn. Cái nghèo cái khó, cái ít học nó vậy đó, hèn nữa bủa vây còn thêm vào cái xã hội khó khăn chèn ép con người ta nữa.
Mỗi lần như vậy bố mẹ lại ăn riêng, có những lần là bố bỏ đi:
Ba lô du lịch:
- đấy nhà đấy t để hết lại cho mẹ con bay t đi mô kệ mẹ hấn với tau.
Đêm tối bố xách balo lên và bỏ đi:
--- a a a hu hu hu hư hư hư hư huhuhu
Có một con bé nhỏ nhỏ tầm 4 - 5 tuổi chạy theo níu túi du lịch của bố nó lại, a hạ hạ a aaaaaa hạ hạ, chạy đeo bám vào túi của bố mà gào khóc. Bố bố đừng đi, đừng đi mà.
nó khóc nước mắt ngắn nước mắt dài mắt đỏ hoe và đôi chân nó cũng đã trầy xước vì bị bố nó lôi dưới nền cổng đá. (nhà nó ở chân núi mà)
-- mẹ đừng để bố đi, " Con không cho bố đi" MẸ . Bố! Bố! nó cứ khóc và búm beo lấy chiếc túi du lịch đó mặc cho nó có đang buồn đang đau bì chân trầy xước. Lúc đó chắc nó chỉ biết làm như thế để có thể giữ bố nó lại.
Hèn nhát đó là những người đàn ông hèn nhát, không giám đối mặt với thực tại với khó khăn với những gì đang xảy ra. Bỏ lại tất cả gánh nặng cho người phụ nữ yếu hèn mà bỏ chạy.
Mặc dù thế nó cũng thấy vui khi bố nó dừng lại vứt balo xuống đất mà ngồi ngoài cổng cả đêm.
Con bé cuối cùng cũng thành công trong việc giữ bố lại nếu và những lần sau đó nó cũng vẫn phải và lặp lại cái cuộc đời gào khóc van xin người bố của nó đừng bỏ đi, kể cả sau này khi đã lớn lên, nó đã quá mệt mỏi với điều đó rồi, no không còn khóc được nữa, Vậy đấy, bố cứ đi và rồi qua đi bố lại sẽ quay về.
Phải chăng nếu bố tìm được một nơi khác để đỗ và khá hơn so với hiện tại thì bố đã bỏ đi mãi mà không quay về nữa. Mỗi lần như vậy, nó lại hận và không cho phép bản thân nó được rơi nước mắt nữa.
Rơi nước mắt là yếu đuối, và như vậy là quá đủ rồi.


Trưa hè tháng 5, tháng của những cánh đồng lúa vàng thơm rơm mới. Trưa nắng 40 41 độ vậy mà gia đình nó lạnh, nó lạnh. 12h trưa dưới nắng gắt, công nhân làm đá được nghỉ trưa, mẹ chị nó và nó đã ăn cơm trước và đóng cửa đi ngủ ( làm theo hiệp ước của chiến tranh lạnh, ông niu bà niu).
-- không đợi bố về ăn cơm ạ.
- mi thích ăn với bố mi thì mi chờ bố mi về mà ăn cùng, ăn xong không hết thì đổ đi cho chó. ăn rồi đóng cửa đi ngủ.
12 h trưa nó nằm và biết cơm của bố nó chưa có, nằm vậy mà đâu có ngủ.
Bố làm đá về rồi còn phải đi bộ lên chợ nhỏ (chợ cóc) mua thức ăn về nấu. Những giọt mồ hôi của người lao động cực nhọc dưới nắng hè 40 41 độ ngoài trời không còn là mồ hôi thấm trên áo nữa mà là ướt như vừa tắm mưa. Mồ hôi ra quện với mạt đá-bụi đá xay bết bệt trên mặt - lỗ tai hốc mũi, ken mắt và các ngấn cổ, bụi ở trên khắp người, tóc đen mà ngỡ như đã bạc, mội lần nghỉ làm là lại kho hạc ( ho khạc đờm mạt đá trong cổ).
Đôi mắt của bố lúc nào cũng đỏ ngàu mặc dù không phải bố bị đau mắt, là bụi vào mắt, làm mắt đỏ và chảy nước mắt suốt đó.
-- Cạch cạch cạch cạch
Hình như đó là tiếng bố đang nấu cơm, tiếng loảng xoảng của mâm bát. A hình như bố về và đang nấu cơm lấy và dọn cơm ăn rồi đấy. Mở mắt nhìn sang hai bên, mẹ chị ngủ rồi, nó rón rén ngồi dậy mở cửa bước ra ngoài hé cửa và thấy bố đang ăn cơm, ăn cơm một mình mà đã vậy xem những món ăn của bố kìa.
Nó tiến lại gần, cười tươi, chẳng được gì nó chỉ biết ban phát đi nụ cười cho những người thân trong gia đình nó để thấy ấm áp hơn thôi. Nó lùn lùn và đáng yêu mà, Bố nó cười điệu cười của người đàn ông có khuôn mặt khắc khổ, mắt lúc nào cùng đỏ chảy nước mắt như khóc vậy. - Ưm em ăn cơm với bố không.
Nó ngồi xổm xuống 2 tay khoanh lại trước mặt, nhắc mông 1 chút ngó đầu với vào nia cơm của bố nó rồi hỏi:
-- Bố ăn những cấy chi á.
Hỏi kiểu thăm giò vậy thôi chứ nó nhìn thấy mà, nó chỉ đang tỏ ý xin phép được nhìn mâm cơm của bố nó thôi.
Nhìn qua nhìn lại bố ăn ngon nhỉ, hụp hụp, ăn bốc 10 đầu ngón tay theo mà hay quát kiểu đay nghiến chỉ trích là " ăn uống lúc nào cũng 10 đầu ngón tay bốc, rồi bôi khắp nơi"
Nó lại cười bố ăn ngon vậy là được rồi. Nhìn bố ăn ngon vậy thôi, chứ thực ra bữa cơm của bố chẳng có gì ngoài mấy miếng " Da bì lợn đi xin đươc về xào với nắm rau muống ao hái trước nhà".
Cuộc của ngày hôm qua, hiện tại tiếp diễn và tương lai góc nhìn của con bé, vẫn là lặng lẽ quan sát, lặng lẽ mỗi khi nhớ về những mãnh vỡ cuộc sống

Monday, October 17, 2016

TUỔI TRẺ ĐỪNG TỪ CHỐI CÔ ĐƠN

“Có thể tuổi trẻ cô đơn, tuổi trẻ thất bại, tuổi trẻ chơi vơi nhưng hãy cứ bước qua tuổi trẻ thật chậm rãi, không sợ hãi, không ngại ngùng, bởi tuổi trẻ sinh ra là để đánh đổi bình yên sau này...” Con gái 20 tuổi cộng+ họ được phép tự lập bước đi, tự chọn cách sống cách yêu, họ cũng tự nếm những vị chua cay của cuộc đời, để không gào thét khi bị tổn thương, họ chấp nhận nỗi buồn theo cách 20 tuổi +